Sám hối ngày chưa buồn ấm
1. Một ngày nào đó, cơn gió ẩm ướt luồn qua vạch môi khô một đường rối. Khi đang nắm chặt nỗi nhớ thoảng qua để nghe mùi sống ngừng dần, chợt thấy chưa từng là mình, chưa bao giờ là mình, không phải là mình. Một bóng nắng lách qua đời rồi qua đời.
Sống để chưa bao giờ con người biết mình từng sống.
Khi biết lặng im để dõi theo sự ngái ngủ của đêm. Bóng phủ chụp gam màu chết lẩn khuất giữa mênh mông bạc kiếp. Trong góc tối nhờ nhờ bóng lướt qua thềm nông nổi. Nước mắt không biết chảy trong bóng ma thiếu hình hài.
Sống để chưa bao giờ con người biết mình từng sống.
Ai lạc quên đâu đó giữa cõi người, khi mọi điều đang diễn ra, đang sinh ra, đang biến mất, đang đi, đang về, chỉ để đau mọi điều đã xảy ra, chưa xảy ra.
Sống để chưa bao giờ con người biết mình từng sống.
2. Nằm trên mảnh inox sáng chói, dưới lớp chăn mòng trắng. Màu đỏ thẫm thấm da tràn loang.
Nghe tiếng oa oa. Con khóc.
Tặng cho con kiếp đời, trong nỗi giận uất không cầu mong con ra đời, mong muốn cắt rời đời mẹ, trong lúc ngậm chặt trong óc một mảnh đời khác.
Con còn thấy biết đau khi tiếng chiều rơi vỡ ngoài cửa kính phòng sinh?
Mẹ nằm nghe tiếng oa oa con khóc. Tiếng khóc đầu tiên tim đập phập phồng, miệng há tròn căng khí ẩm.
Ừ rồi khóc, ử rồi cười.
Mẹ không còn gì cho con ngoài những da những xương những máu và cả vùng khí xanh của sự sống.
Ngày con ra đời.
Mẹ ngậm chặt nước mắt để nghe tiếng oa oa. Con khóc.
Kệ chiều rơi vỡ ngoài cửa kính phòng sinh.
3. Bởi nhiều trống không trong từng tế bào của tôi, đã bị bức tử.
4. Hướng nửa phía mặt tối ra ngoài vùng sáng Nửa bàn tay lau nước chảy ngang má trào ra từ mùi con. Cha xòa nửa ánh mắt buồn hơn nước mắt, thở hắt: Chán quá mưa bắc thổi buốt nửa đông dài. Trên lớp sơn đen bùn phủ nữa xám từ đâu? Cái biển số không còn đọc nổi nửa số Con đứng nửa chênh vênh. Gió. Mưa trào về cóng buốt nửa tóc tơ. Nửa đêm về chẳng còn gì để chờ Con xoay nốt nửa vòng khóa cửa Lớp đệm chăn, sách xé rời trang – nửa Sụt sùi con run nửa lớp da non Mẹ ôm đau ầu ơ nữa thiếu mòn Cài nghẹn đằng sau nữa hiên ngắt văng Lạnh nửa dài Xoay qua xoay về nửa ngăn đắng
Muốn thịt xương tan bỗng dừng nghẹn ngắm ngây ngô nữa khuôn mặt con.
Đông lạnh nửa dài
Ba cặp mắt gắn chặt nhìn nữa bỏng cha mờ qua khe hở.
Tiếng khóc hở con không làm mềm nửa ánh mắt buồn hơn nước mắt cha.